Chuột,...Ngồi lên ông chở zề,.............mau.................Giọng nói chất phác, ấm áp đó cứ ám ảnh tôi mỗi khi một cơn mưa mùa hạ tràn về, ,.,.,.đổ ầm,.,. như những lời mắng hoặc cũng có thể là lời mưa,.....nói với tôi hãy lun đừng quên những kỉ niệm về một thời ấu thơ thò lò mũi xanh,,,,,cùng những trò nghịch dại cùng lũ kon nít trong xóm...,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,::::::; khiến ngoại hok lúc nào là ko phải ngó chừng tôi,...........
Năm tôi lên 7 tủi,.....nhà tôi lúc đó còn nghèo....Ba tôi vì lao lực quá nhiều nên lâm phải căn bệnh Ho lao, tình thế vô cùng hiểm nguy,...tôi còn nhớ như in cảnh ba tôi lâm bệnh,,mỗi lần ho thì ba tôi thổ ra gần cả thau máu,.....biết bao là người đến thăm hỏi,...mẹ tôi thì khóc thầm lặng lẽ,.....hồi đoá nhỏ quá nên tôi hok hỉu tại sao mỗi khi ba thổ huyết thì mẹ lại khóc như vậy nữa,...giờ thì tôi hỉu,...mỗi lần ba thổ huyết thì cũng đồng nghĩa với việc lưỡi hái của tử thần đang ngày càng cận kề,..........................Năm đoá,,,mẹ tôi đành phải gởi tôi về mảnh đất Quãng Ngãi, quê tôi,,,ở nhà ngoại,..để tiện cho việc chăm sóc ba tôi.....
những năm tháng ở cùng ông ngoại, tôi rất hiền lành, ngoan ngoãn,....nhưng càng về sau,,,nhờ sự hỗ trợ của bọn nhox trong xóm muk tôi dần trở nên tinh nghịch hơn, quái hơn,............................cũng là một ngày mưa to như hôm nay,...thằng tí sún hok biết từ lúc nào mà lẻn lẻn qua tới tấm phản tôi đang ngủ,..nó kêu;;;" chuột,...đi mua bi chơi hok,,,,ở ngoài chợ tụi xóm trên thách tụi xóm mình bắn bi ak'......."" tôi liền tỉnh zậy,, gật đầu kêu ưk` vs noa'......nhưng bỗng nhìn sang ngoại đag mài cây rựa,..tôi nhìn noá với ánh mắt ái ngại, ,........tôi nói: đợi tí,,ngoại tao ngủ roy` tao vs may` len? đi hazz.."" nó gật đầu lìa lịa roy` chuôn` lẹ về nha` nó để đợi tôi,..""
Canh me ngoai` vưa` ngủ,..tôi liền nhẹ nhàng rón rén bước chân trốn khỏi nhà,....vừa ra khỏi nhà 1 kái la` 3 chân 4 kẳng tui veo` một mạch tới nha ti` sun'.......2 thằng cùng hú hí roy` lẻn đi lun,...........buổi chìu đoá chơi bi zuj trum`,....ăn bi te` le` lun,.............................đang chơi zui, bỗng một giọng nói nghe quen quen,........Chuột ,...zề nha mau !!! chết mẹ,....Ông ngoại tao,,,sún ơi,,,,,2 thằng vứt hết bi trốn zô kái ống cống gần đoá,...........nhưng dễ j` muk trốn dc....tôi và tí sún đã bị ngoại tôi bắt bài,..hốt 2 thằng về nha`,.......công nhận chiếc xe đạp trành cũ kỉ của ngoại nhanh thật.,,,,,,
Khi ngoại vừa chở đến nhà,....khun mặt tôi tái mét,....tôi sợ cây roi trứng cá ,.....quất vào mông,.....
Nhưng ko,...ngoai ko la, cũng hok đánh,.............ngoại chỉ nhẹ nhàng khuy6en nhủ....ngoại lo tôi bị bệnh,............. nhưng người bệnh hok phải là tôi,,,muk la` ông ngoại,....pa` ngoại bảo vs tôi.." Ông ngoại con vừa đi làm về hok thấy con ờ nha`, sợ con đi chơi có chuyện j` nên chưa kịp nghỉ ngơi,,đi tìm kon ngay..."
Kể từ ngày đoá,,,tôi trở lại bản tính hiền lành,,,,,,,,tôi thương ngoại lắm,...Ngoại tôi cả đời làm lụng cực khổ, chẳng khi nào là du lịch hay nghỉ mát j` ca?........cả đời ngoại tôi
gắn bó với mảnh đất quãng ngãi, mảnh đất nắng, gió khô cằn,,khắt nghiệt.,.,.,.,.,.,.,
Ngoại lạm lụng cực khổ muk chằng khi naoo` than phiền cả, luôn vui vẻ,,.....nhưng đời thì bất công lắm,......lúc gia đình tôi đang dần làm ăn khấm khá, ba mẹ tôi mún đền đáp công ơn cho ngoại thì,............biến cố xảy ra,...........Ngoại tôi mất do căn bệnh ung thư quái ác,.....căn bệnh quái ác này hành hạ ngoại tôi gần cả năm trời rồi âm thầm tiễn ngoại tôi đi,..............
Tâm nguyện cuối cùng của ngoại chỉ mong được gặp chuột - tôi lần cuối trước khi đi xa.......nhưng chuyến tàu đang chạy về quãng Ngãi ko kịp.....,......,.,..........Khi đến nơi thì ngoại tôi đã ra đi lặng lẽ tự khi nào roy`,...........các cậu, gì oà khóc,.....còn tôi thỉ chỉ lặng lẽ đến gần bên ngoại,..................
Sau nay` khi lớn lên tôi mới hiểu những điều hồi nhỏ muk tôi ko hỉu,.....những nỗi đau lớn lên cùng với thời gian,....lúc ngoại mất, mỗi lần nhìn thấy đám bạn trong xóm có ngoại của nó đèo đi chơi, mua cho cây kẹo, cái bong bóng,...........thì ....tôi lại nhớ đến ngoại,....tôi nhìn tụi bạn coá ngoại vs ánh mắt thèm thuồng,....................nuối tiếc về một quá khứ đẹp đẽ vs ngoại.............................vì vậy, điều tôi mún nói...........Những gì hiện tại bạn đang có thì hãy nên biết trân trọng, quý giá,....đừng để đến khi trôi qua,...rồi mới thấy nuối tiếc .......vi` những điều đã wa sẽ mãi mãi hok way về dc đâu....
.......................by secret_boy...........................................