First topic message reminder : Chà thấm thoát đã cuối năm rồi nhỉ, mọi kỉ niệm vui buồn sẽ đọng lại trong tôi như một tiềm thức . Nhanh thật mới đó mà bây giờ đã hết 1 năm rồi 2,3 năm trôi qua những kĩ niệm tôi và bạn.........
Từ lúc mới bước vào đây tôi là thằng ngu nhất lớp chẳng ai để ý đến thằng như tôi, ngồi với đám bạn ai cũng nói về học tập nào là thằng nào con nào giỏi hơn, ôi chào tôi chẳng có gì để bàn luận nên lẳng lặng bước đi cái cảm giác thua người khác đau lắm chứ,tôi chẳng bằng ai cả .
Có những người chẽ bai ngạo bán tôi chẳng ra gì, xem tôi nhưng thằng ngu......Toi bi quan chẳng ai thèm trò chuyện với tôi cả. Nhưng rồi có thằng bạn thách thức nói thách tôi tôi mới cò động lực để học.Tôi học không biết mệt kết quả chẳng được gì, trong những giấc ngủ của tôi nỗi sợ hãi lại ùa về tôi không tài nào ngủ được tôi lại ra học. Những buỗi chiều đi lang thang để tránh moi người tránh sự nhòm ngó tôi mới nhận ra một điều rằng..............................
Cuối cùng cũng đến lúc để nói ra, mà nếu không nói thì tim tôi vỡ ra mất, cảm xúc mà tôi đâu phải là cái máy mà cứ ép cho cảm xúc tan biến được. Tôi có tình cảm với bạn ngay cái nhìn đầu tiên nhưng sự nhút nhát chẳng làm tôi thổ lộ được gì cả, trong đầu tôi luôn luôn có hình bóng của bạn tôi miên mang chẳng biết về đâu tôi hạnh phúc khi nhìn bạn, dâng trào khi thấy bạn cười, đối với tôi bạn là cả một thế giới của sự yêu thương ngọt ngào và hanh phúc.Nhưng tôi không tài nào thổ lộ được tình cảm của mình tôi như thằng ngốc đứng trước bạn khi đối mặt , thậm chí phát ngôn chỉ một hai câu rồi bỏ đi. Ôi chào đến bao giớ tôi mới phá được cái bức tường được tạo ra bằng niềm tin vào bản thân và hi vọng.Tôi muốn tạo tiếng cười và hạnh phúc cho bạn.Tôi đã thay đổi suy nghĩ chính chắn và vững hơn khi gặp bạn, bạn làm tôi thay đổi tất cả,tôi biết tôi không bao giờ có được bạn, tôi sợ thổ lộ lòng mình tiếp chuyện với bạn nói những lới yêu thương với bạn sợ bạn ngại tôi sơ những lời tôi nói ra không tôn trong bạn, tôi sợ tôi nhố nhăng và làm bạn cảm thấy bị xúc pham, tôi tôn trọng bạn nên tôi chỉ biết ngắm nhìn bạn cảm xúc đó chỉ mình tôi. Nhưng tôi sẽ luôn mở lòng để đón bạn để động vien và khích lệ bạn vượt qua khó khăn.Hãy sống hạnh phúc bạn nhẻ còn tôi sẽ hạnh phúc hơn nữa khi thấy bạn hanh phúc.Tôi luôn dõi theo bước chân của bạn.
Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên.
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.
Cho dù không làm em cười.
Anh sẽ đến để được khóc cùng em.
Vì nếu em cười nụ cười long lanh.
Con tim anh hạnh phúc rạng ngời.
Anh sẽ đến như bao lần.
Để mình cùng tựa vào vai nhau